Tại sao tôi đi biểu tình?

Cuộc sống khó khăn, trong nền kinh tế bết bát, là vấn đề chiếm nhiều tâm trí của tôi hơn là vấn đề biển đảo. Tôi không thích chỗ đông người, nhất là những chỗ chứa đựng nhiều nguy cơ bạo động, bạo loạn, nhưng tôi vẫn cứ đi biểu tình.

Thành thật mà nói tôi không ưa chính quyền Việt Nam, không ưa cả những người “đối lập”, nhưng tôi vẫn cứ đi biểu tình. Không phải tôi thấy mình phải có trách nhiệm gì đó.

Cũng không phải câu: “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách” thôi thúc tôi, vì cuộc sống còn nhiều câu khác. Có vẻ nhiều người cũng như vậy, vì khi đi biểu tình về, tôi lạc vào một phố cà phê thấy có rất nhiều bạn trẻ ngồi ở đó thay vì đến đại sứ quán Trung Quốc.

Tôi đi biểu tình là để khi về quê còn mặt mũi mà nhìn các bô lão ở làng. Khi tôi về già, nếu có sự kiện kiểu này mà con cháu tôi không đi biểu tình, thì tôi sẽ mắng nhiếc. Người già là khó tính lắm!

Tôi đi biểu tình để khi chết đi, lỡ ở dưới có suối vàng, thì còn mặt mũi mà nhìn các bậc tổ tông ông cha, và những người đã ngã xuống vì đất nước, bất kể là ở thời đại nào.

Tôi không nghe lời mấy anh công an bằng tuổi em, tuổi cháu tôi rằng – “đi biểu tình có thể bị bọn xấu lợi dụng” – nên tôi vẫn đi biểu tình là vì vậy. Tôi không tin là mình có thể bị ai đó lợi dụng, tất nhiên, trừ phi bị trấn áp đến mức mất mạng.

Tôi cũng không thích cách hô hào, kêu gọi của mấy người biểu tình. Không hiểu họ lo cho cuộc sống của mình tốt chưa, hay được trả tiền mà hô to thế?

Vấn đề thực sự của Việt Nam nằm ở đại lục nhiều hơn là mấy hòn đảo xa xôi. Chúng ta cần giảm biên chế, chống tham nhũng, chấn hưng giáo dục, vực dậy nền kinh tế.

Những việc quan trọng làm tốt chưa, mà rốt ráo vấn đề xa xôi ấy? Việc đúng đắn làm trước, đất nước sẽ mạnh. Đất nước mạnh thì mới có cơ hội đòi lại đảo. Chứ còn kinh tế bết bát, chính trị bè phái mà muốn đi “đòi đảo” thì mông lung lắm, chả khác gì ốm mà cứ muốn ra đình đánh vật.

Tôi nói nghiêm túc, trên quan điểm biển đảo là lãnh thổ thiêng liêng của tổ quốc, là công sức xương máu của ông cha chứ không phải nói chơi. Kẻ nào nói sai, lợi dụng chuyện này để làm chuyện khác thì sẽ bị linh hồn của ông cha vật chết.

Chúng ta từng có thời thiện cảm với cựu thủ tướng Israel khi ông đưa ra chính sách đổi đất lấy hòa bình. Vấn đề lãnh thổ- theo nguyên tắc – là phải cứng rắn, không nhường dù là một tấc. Nhưng là một dân tộc yêu hòa bình, tôn tin rằng trong thâm tâm, nhiều người Việt Nam ủng hộ ông cựu thủ tướng Israel.

Xưa nay biên giới quốc gia thay đổi nhiều, chứ bản tính con người không thay đổi mấy. Năm 1954 khi đất nước còn yếu, ta phải tạm thời nhường đến nửa đất nước cho thực dân Pháp. Rồi đến khi thế mạnh ta đòi lại, có vấn đề gì đâu. Ta cũng cưỡng chiếm một phần đất của Campuchia, cũng chưa thấy trả lại.

Việt Nam cứ vực dậy nền kinh tế, phát triển mạnh thành một Nhật Bản ở phía nam Trung Quốc, rồi cứ nhẫn nhịn đợi thời. Trung Quốc to đó, nhưng chưa hẳn đã mạnh. Đợi khi hắn bị chia năm xẻ bảy, thì không chỉ đòi lại được Hoàng Sa, mà có khi còn đòi được hơn nữa.

Trung Quốc cứ vành vợm, tỏ ra hổ báo là thế nhưng chả mấy mà quay lại thời “nội chiến hỗn loạn” như xuân thu chiến quốc, tam quốc phân tranh… Trung Quốc cứ làm màu làm mè vậy thôi, chứ chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực.

Hình đại diện của Không hiểuGiới thiệu Thành
Người kể chuyện

2 Responses to Tại sao tôi đi biểu tình?

  1. Hình đại diện của Tran Quang Tran Quang says:

    Bài viết này phần đầu cảm tính quá, phần sau so sánh không phù hợp về bối cảnh. Chẳng hạn “đổi đất lấy hóa bình” chỉ là một khẩu hiệu do nhà nước Israel đưa ra để xoa dịu (một nhà nước Do thái mới thành lập năm 1948 từ lịch sử hồi hương của dân tộc do thái sau gần 2000 năm xa cách, họ trở lại địa bàn khi đó tỷ lệ dân hồi giáo chiếm tỷ lệ lớn), ở đây Israel đổi phần đất họ mới chiếm được để có hòa bình.

    Càng về cuối thì đọc càng thấy sờ sợ khi bài viết kêu gọi đợi nước ngoài tan đàn xẻ nghé thì đi thôn tính đất đai, tư tưởng này cũng xấu chơi đâu khác gì Trung Quốc những năm trước.

    Thích

    • Hình đại diện của Thành vienhanlam says:

      Đúng. Khi viết, tôi cũng đã ngầm thấy vấn đề đó. Song thứ tôi hướng tới là cảm tình của mọi người đối với chính sách, chứ không phải những thực thi của chính sách trên thực tế. Tôi tin chắc mặt này tôi có nhiều người đồng điệu.

      Đây là một bài viết cảm tính. Tôi lựa chọn cách viết như vậy, và có vẻ, tôi thấy chúng ta không đồng điệu. Bạn không đồng tình. Không sao, chuyện này rất bình thường. Cảm ơn bạn đã phản hồi, dù ta khác nhau. Điều đó thật quý!

      Còn về chính trị, quân sự, biên giới. Đơn giản thôi, lý thuyết thì đẹp đẽ, còn thực tế không thôn tính người thì bị người thôn tính. Cả ngàn năm nay đều vậy. Nếu bạn nhân đạo thì thôn tính rồi nhân văn, nhân bản.

      Thích

Gửi phản hồi cho Tran Quang Hủy trả lời

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.