Giai thoại Trang Tử đi săn

Một hôm Trang Tử dạo chơi trong vườn Điêu Lăng, thấy một con chim khách kì lạ ở phương Nam bay lại, cánh rộng bảy thước, mắt tròn một tấc, đậu ở một cành giẻ. Trang Tử tự hỏi: “Loài chim nào đây? Cánh lớn như vậy mà không bay đi chỗ khác, mắt lớn như vậy mà không thấy gì cả.”

Ông bèn vén áo tiến nhanh lại, giương cung nhắm thì lại thấy một con ve đang hưởng bóng mát mà quên đi xung quanh và một con bọ ngựa núp sau một cái lá, rình bắt con ve mà quên chính nó đang bị con chim khách kì dị kia rình. Tất cả đều tham lợi mà quên tính mạng.

Trang Tử thất kinh, thầm nghĩ: “Ôi, vật vẫn làm hại lẫn nhau, mưu hại vật khác mà khiến vật khác nữa lại mưu hại chính mình”.

Rồi ông liệng cây cung trở về nhà. Người coi vườn tưởng ông là kẻ trộm đuổi theo mắng ông. Về nhà, Trang Tử ba ngày không vui. Môn đệ là Lận Thư lấy làm lạ bèn hỏi:

– Sao mấy ngày rồi thầy không được vui?

Trang Tử đáp:

– Ta giữ cái hình hài của ta mà quên cái chân thân, nhìn dòng nước đục mà quên cái vực trong. Vả lại ta nghe thầy ta dạy rằng: “Vô miền nào thì theo tục lệ miền đó”. Khi dạo chơi ở Điêu Lăng ta quên mất thân ta, cũng như một con chim khách đậu ở cây giẻ mà quên mất thân nó. Người giữ vườn tưởng ta ăn trộm giẻ. Vì vậy mà ta không vui.

Giới thiệu Thành
Hòa khí sinh tài

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.