Cảm ơn anh

Cứ nghĩ rằng ta vì yêu mà đến
Giữa muôn người sao chỉ mến thương anh
Vừa gặp nhau đã tha thiết chân thành
Còn ngỡ do trời xanh bày duyên nợ

Em nghĩ rằng tình này là muộn thuở
Nếu không duyên đâu gặp gỡ rồi yêu
Dù chẳng bên mỗi lúc sáng hay chiều
Nhưng ngọt bùi đắng cay đều chia sẻ

Chỉ duy nhất một điều ta không thể
Vượt chẳng qua dâu bể của cuộc đời
Đến sau cùng đành chọn cách buông thôi
Kỉ niệm cũ đem vùi chôn dĩ vãng

Cảm ơn anh đã cùng đi một đoạn
Dẫu biết rằng đường khoảng ấy không dài
Nhưng kiếp này chắc có lẽ chẳng phai
Bởi với em là tháng ngày đẹp nhất.

Tác giả: Ngọc Phương.

Hình đại diện của Không hiểuGiới thiệu Thành
Người kể chuyện

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.