Góc độc ẩm

Tự dưng thèm một chén chè
Trong khu vườn cũ, ngồi nghe tiếng đời
Cuộc sống có lúc thảnh thơi
Có khi túi bụi, “đánh rơi” mất mình
Từ ngày… cha đẻ mẹ sinh
Nửa đời chiêm nghiệm nhân tình, đông tây
Tâm hồn cứ để trên mây
An nhiên, tự tại… ta đây “phế” rồi.

Hình đại diện của Không hiểuGiới thiệu Thành
Người kể chuyện

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.