Mùa trung niên

Nắng thu vàng lung linh
Lá trong vườn lúng liếng
Thi nhân ngồi kể chuyện
Cơn gió khẽ mỉm cười

Cái tuổi ngoài bốn mươi
Cũng như mùa thu ấy
Không còn gay gắt mấy
Như cái nắng mùa hè

Nhưng lại đẹp em nghe
Vừa lòng bao người ngắm
Nhân gian chẳng mê đắm
Những chiều thu mơ màng

Cứ tưởng đông đã sang
Ai ngờ thu còn đó
Ẩn mình vào trong gió
Cho thi nhân động lòng.

Hình đại diện của Không hiểuGiới thiệu Thành
Người kể chuyện

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.