Mỏi rồi

Ta phải về thôi, phải về thôi
Kiếp sống bôn ba đã mỏi rồi
Bôn tẩu giang hồ bao ngõ tối
Thề non hẹn biển, chỉ đãi môi

Tâm hồn như tảng đá mồ côi
Nắng, gió, mưa, sa nếm đủ rồi
Muôn nẻo đường trần, ta rẽ lối
Về chốn bình yên, để nghỉ ngơi.

Mỏi rồi 2.0

Ta phải về thôi, phải về thôi
Xế bóng, hoàng hôn đã mệt rồi
Chim mỏi về rừng tìm chỗ ngủ
Sao ta vẫn còn mãi lạc trôi

Ta phải về thôi, phải về thôi
Phiêu bạt, tiêu diêu thế đủ rồi
Cha mẹ đã già, con thơ dại
Về sống bình yên, đời êm trôi.

Hình đại diện của Không hiểuGiới thiệu Thành
Người kể chuyện

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.