Thèm một chút vô thường

Thèm một chút vô thường
giữa những ngày tang thương buồn bã
Một chút thôi cho ta khỏi gục ngã
trong chuỗi ngày xa vắng bởi cách ly
Đôi lúc chân cuồng chỉ muốn đi
đến những bờ biển mênh mông, xa vắng
đến những đỉnh núi cao hùng vĩ, nhiều mây

Điều gì níu giữ ta lại nơi đây
nơi phố thị ồn ào, bon chen và chật chội
Công danh, sự nghiệp chẳng màng
Phú quý, cao sang chẳng thiết
Ta bối rối vì muốn gì, ta cũng chẳng biết
mà không biết, thì thỏa mãn làm sao?

Ta đâu có đòi hỏi gì cao
một mái nhà yên vui
một hạnh phúc lành lặn
Ta buồn vì chuyện của mình hay buồn vì đại dịch
Có lẽ… là cả hai
Thèm một chút vô thường
giữa những ngày tang thương buồn bã.

Hình đại diện của Không hiểuGiới thiệu Thành
Người kể chuyện

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.