Ai có quyền?
26/06/2017 Bình luận về bài viết này
Tòa án Sài Gòn đang xử vụ “Liên Xô chống Mỹ” – ấy chết tôi nhầm, là hoa hậu tên Nga chống đại gia tên Mỹ – với những tình tiết kịch tính và ngây ngô khiến cư dân mạng được nhiều phen cười nghiêng ngả, cười rũ cả người ra. Xã hội Việt Nam đã đến thời xử “hợp đồng tình yêu” – chuyện tưởng như chỉ có ở trong phim.
Thời đại tôn thờ vật chất, các đại gia chân đất – những kẻ có tiền nhờ xu thời, nịnh hot – xưa gọi là trọc phú – thường nói: “Tôi có tiền, tôi có quyền!”. Nhưng cổ kim đông tây, cánh đàn ông vẫn luôn yêu và tôn thờ cái đẹp, nên những người đẹp lại nói: “Tôi đẹp, tôi có quyền!”. Những tiềm thức đó, dẫn đến những suy nghĩ và hành động của họ làm tôi tự hỏi: vậy ai có quyền, và có quyền với ai?
Ở đời ai cần thứ gì thì “tìm” thứ ấy, ai thích thứ gì thì thường “khổ” vì thứ ấy. Khi đạt được thứ mình thích rồi, thì thường muốn khoe với mọi người. Ví dụ như: người thích cơ thể nở nang thì đi tập thể hình, khi cơ bắp cuồn cuộn rồi, thì chụp ảnh để khoe với mọi người. Hiếm thấy ai làm điều mình thích mà lại thấy “khổ” cả. Chuyện cũng diễn ra tương tự với các sở thích khác, dù là vật chất hay tinh thần.
Cổ kim đông tây cho thấy, quyền lực thường có từ: 1. Chức vụ, 2. Của cải và 3. Nhan sắc. Rồi nhiều người lại dùng “quyền lực” có được để kéo thêm những thứ đó về với mình. Nhưng may thay, xã hội vẫn còn có “người”, chứ không chỉ có khỉ, heo và ngựa. Mà người thì thích “cầm kỳ thư họa” hay “thi ca cầm họa”… Tức cuộc sống còn nhiều thứ để si mê ngoài việc kiếm tiền và chuyện xác thịt. Nữ tổng thống Đài Loan nói: “Tôi không muốn mua cả con lợn, chỉ vì cần một cây xúc xích”.
Chỉ có những đất nước còn “hoang dã”, với những nhập nhèm “tranh tối tranh sáng”, mới có nhiều những kẻ “đầu đất” giàu lên nhờ ăn may. Mà thường ở đời sợ nhất là thằng ngu lắm tiền, vì khi có tiền hắn “làm gì cũng được”. Tất nhiên, với nhận thức của cái đầu mà bên trong toàn “rác”, hắn sẽ tạo ra những giá trị méo mó, những điều khôi hài cười ra nước mắt. Đất nước Việt Nam bây giờ đang có nhiều biểu hiện “hoang dã” như vậy.
Đất nước từ khi khủng hoảng kinh tế, số lượng đại gia giảm đi nhiều; từ khi ngân quỹ eo hẹp phải siết chặt ngân sách, số lượng những thằng “ăn may” và “ăn theo” cũng giảm đi đáng kể. Thời kiếm tiền dễ thì mải mê bận rộn, thời kiếm tiền khó thì thảnh thơi, thư thả… Theo quy luật, thời đại học thuật – tôn thờ tri thức – lại được lên ngôi… Vụ đại gia kiện chân dài có lẽ là đỉnh điểm của thời xã hội trước – thời tôn thờ các giá trị lệch lạc.
Những người làm giàu chân chính – làm giàu bằng công sức, sự nỗ lực mồ hôi nước mắt – người ta không mang nhiều tiền đi cho gái đến vậy. Những gã “trọc phú” và các cô “tóc vàng hoe” sao khéo tìm nhau – để báo chí khai thác các đề tài về họ – làm cho xã hội cứ ngả nghiêng, điên đảo… Chưa biết ai có quyền, nhưng “quyền lực” chỉ nên cấp cho những người kiểm soát được nó, khéo léo khi dùng nó.




