Quốc lộ sau cơn mưa
18/08/2016 Bình luận về bài viết này
Sau cơn mưa không khí trong veo, chỉ còn lại hắn với đường quốc lộ. Hai bên là đồng lúa xanh ngắt chạy đến cuối chân trời. Mưa xong đường cũng sạch, chỉ còn nghe thấy vo vo tiếng lốp bám đường. Cảm giác một mình trên quốc lộ vắng thật tuyệt.
Đến thị trấn, hắn nhiều lần đi qua thị trấn này nên biết rõ cả thị trấn bám vào quốc lộ, dài chừng ba cây số. Đầu này người ta trồng nhiều cây cảnh, không khí êm đềm. Đầu kia lộn xộn hơn vì là ngã ba vào trường lái, đó cũng điểm đón xe khách với một dãy quán cóc có nhiều ma cô và khách lai vãng.
Điều hắn thích là cả hai đầu thị trấn này đều có quán cóc. Mỗi khi đi qua, tâm trạng nào thì hắn vào ngồi quán đầu đó. Nếu muốn yên tĩnh thì hắn chọn đầu cây cảnh, để lơ đãng ngắm cây. Nếu muốn xô bồ thì hắn chọn đầu ngã ba “ma cô” để quán sát những “thợ săn” và “con mồi”. Mấy lần rồi hắn đều chọn đầu thị trấn ngã ba xô bồ, bởi vì hắn chính là khách lai vãng.
***
Thị trấn sau cơn mưa thật tuyệt, cây cối xanh ngắt, không khí trong lành, đường phố sạch tinh tươm. Hà Nội sau cơn mưa cũng tuyệt, tất nhiên trừ những điểm ngập lụt. Hắn cũng đã qua Đà Lạt. Đà Lạt tuyệt ở chỗ lúc nào cũng như sau cơn mưa. Cùng với những cây thông hình dáng cân đối, thâm trầm như những nhà hiền triết, Đà Lạt càng tuyệt thêm, không giống bất cứ thành phố nào ở Việt Nam.
Cố nhiên, thành phố nào cũng lộn xộn, chỉ người ở đó mới biết. Nhưng thành phố người ta dễ quên đi sự lộn xộn nhất chính là Đà Lạt. Quên đi thì mới yêu cuộc sống được. Hàng ngày chúng ta như những con thiêu thân lao vào bon chen, đấu đá kinh tế, chính trị. Thành phố càng tạo cho con người công việc đó, vì thành phố quá đông đúc và ngột ngạt. Đà Lạt tự nhiên thưa, tự nhiên trong lành và biết giữ gìn sạch sẽ. Ở đó ngay cả ngày bình thường người ta dễ “yêu” hơn. Còn các thành phố khác, phải là sau cơn mưa.
Hà Nội giờ đã quá chật chội với bụi bặm, khói thái, ồn ào và rác thải. Sau cơn mưa còn tệ nữa: ngập úng, lụt lội. Có lẽ chỉ ở những góc nhỏ nào đó, trong những “ngõ vắng xôn xao”, người ta mới còn yêu Hà Nội. Phố Hà Nội bây giờ chỉ dành cho các thanh niên, cho những anh cưỡi Ex, đi Dr và nghĩ mình là nhất. Hà Nội không phải của ai, Hà Nội của mọi người. Hà Nội là của những người nghĩ rằng “Hà Nội là của mình”.
***
Chui vào một quán trong dãy quán cóc, hắn chọn một ghế nhìn quay ra đường. Với bộ quần áo nửa cũ nửa mới, gọi một cốc chè đá, lấy thuốc lá trong túi ra, hắn đã hòa mình vào đám đông. Tất cả đặc điểm bề ngoài cho thấy hắn là một số không tròn trĩnh, vô hại với mọi người. Hắn không biết ai, không ai biết hắn nên chẳng ai để ý, chẳng ai làm phiền.
Dãy ghế bên trái là đám “ma cô” bàn về cờ bạc, lô đề và gái gú. Bàn bên phải là hai gia đình đang chờ xe về xuôi. Bên kia đường là một cô em tròn trĩnh, ngồi ghi lô đề ở một bàn nước dưới mái hiên. Vẻ tròn trình của cô ta thu hút được đám trung niên vây quanh. Kẻ đứng người ngồi, mắt đăm chiêu, mồm lẩm bẩm. Cạnh đó là cửa hàng tạp hóa vắng khách của bà cô luống tuổi.
Chốc chốc một đứa trong đám ‘ma cô” lại chạy qua hỏi hai gia đình đón xe về xuôi câu gì đó, xem có “thịt” được gì không. Cuộc sống đầy dẫy “thợ săn” và “con mồi”. Hãy trang bị đầy đủ bản lĩnh về sức khỏe, trí tuệ và vẻ bề ngoài để đừng là “con mồi”. Cuối cùng, hai gia đình lơ ngơ kia cũng bắt được xe. Hắn đứng dậy trả tiền rồi tiếp tục lên đường.
Cuộc đời hắn là những chuyến đi, hắn đã quen với điều đó. Đi lại rất tuyệt, quên hết mọi thứ. Đi qua những thành phố lạ còn tuyệt nữa. Nếu ai đang chán trường và bực bội, hãy lên xe và đi. Thành phố nào bạn chưa tới, hãy qua một lần. Đồi núi nào bạn chưa tới, hãy qua một lần. Không có gì tuyệt hơn một mình một quốc lộ.




