Buồn không tên

Chiều lẳng lặng một nỗi buồn không tên
Xa cách triền miên lạnh lẽo hồn
Cô đơn không bầu bạn
Thèm một bữa cơm gia đình
Với vợ hiền, con thơ và nước nóng

Gió đẩy sóng chạy mải miết
Đời đẩy mình chọn kiếp bôn ba
Con đường phía trước mờ mịt
Quá khứ cũng buồn…
Tự bao giờ mình trở thành vô cảm?

Hàng cây xơ xác lạnh lùng
Như những chàng trai cao to hắc ám
Không thân thiện
Chẳng nói chuyện
Chẳng buồn
Chỉ luôn
Lạnh lẽo

Trời tối dần nơi viễn xứ
Tha nhân cứ mải miết xuôi ngược
Mỗi người một mảnh đời
Để vun vén…
Chẳng ai muốn kể chuyện cho ai

Đời tha hương
Nuôi hi vọng cho những kẻ lạc loài
Thành ra đờ đẫn
Chẳng hiểu điều gì có thể làm cho ta vui?
Chiều man mác một nỗi buồn không tên

Hình đại diện của Không hiểuGiới thiệu Thành
Người kể chuyện

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.