Tản mạn một bữa cơm chiều
21/03/2016 Bình luận về bài viết này
6 giờ 30 phút, tôi đi bộ tập thể dục qua một gia đình đang dùng bữa cơm chiều. Gia đình này có hai vợ chồng, một người ông và hai đứa cháu nhỏ. Bữa cơm khá đạm bạc, tôi hiểu áp lực mà hai vợ chồng anh chị phải gánh với năm miệng ăn, trong lúc kinh tế còn nhiều khó khăn hiện nay.
Một đất nước dù có thánh thần hay tầm thường đến mấy, cũng trôi qua với ngày ba bữa cơm. Người nguyên thủ anh minh là người nguyên thủ làm cho dân mình ăn được “nên mâm nên bát” cho suy nghĩ được nên người, bữa cơm “có thịt có cá” để trẻ em đủ dinh dưỡng để lớn lên khỏe mạnh, tốt hơn nữa là thể hình cường tráng… Nếu không làm được điều đó, thì các ông có nói hay đến mấy cũng chỉ là phường vớ vẩn.
—
Nguyên thủ bất tài sẽ chọn con đường u tối làm đất nước tiêu điều, người dân phải sống trong khốn khổ, “ăn bốc ăn bải”, ăn lọ mọ trong đêm tối, người không ra hồn người. Bữa cơm thiếu chất khiến trẻ con phải tự đi kiếm ăn như những con thú hoang, phải “bắt nhái bắt chuột” để ăn để cải thiện dinh dưỡng, thì các ông có nhân danh bất cứ thứ gì, thì đó cũng chỉ là thứ vớ vẩn.
Từ xa xưa các cụ nhà ta đã nói: “Ăn nên bát, thì nói mới nên lời”, cha nói nên lời thì mới dạy được con, con nói nên lời thì mới dạy được cháu… Các thế hệ “nên người” cứ dạy nhau nối tiếp, từ đó mỗi một con người mới có tư cách đàng hoàng, đĩnh đạc mà bước ra đường, bước vào đời… Rồi người đàng hoàng họ nhìn người đàng hoàng kia, toàn dân nhìn nhau mà tiến bộ.
—
Bữa ăn đủ dinh dưỡng thì các chất ấy mới ngấm “vào xương, vào tủy” các cháu. Khi lớn lên mới cải thiện được thể hình, thể lực – tóm lại là tầm vóc dân tộc được cải thiện. Các cháu mới có đủ thể lực, thể hình và trí tuệ, rồi cùng với những “tài này, tài nọ”, để đi thi đấu với người ở các tầm khu vực và quốc tế, có đấu ngang ngửa người ta được nhiều lần, thì mới đem được về cho đất nước những huy chương này, huy chương nọ… Đất nước mới từ đó mà “lớn” lên!
Chứ còn nhân dân gặp thời kỳ mà nguyên thủ bất tài thì không có cơ hội nào. Ăn còn chưa đủ, nghĩ đâu đến những điều to tát… Sức khỏe thì yếu do phải ăn uống thiếu chất, trí tuệ lệch lạc vì bị giáo dục giáo điều, phiến diện… Năng lực của người dân yếu vì không đa dạng trong kiến thức và tầm nhìn. Thử hỏi, với những thiếu thốn đó thì lấy đâu ra khôn ngoan, tài giỏi để sáng tạo, phát minh hay là đi đấu với nước ngoài?
—
Nguyên thủ bất tài thì thường gắn với giáo dục lạc hậu. Giáo dục lại là bước đầu tiên và gần như duy nhất để thay đổi số phận một con người, một dân tộc… Vậy thì ta thấy người Việt gần như không có bấy kỳ cơ hội nào! … Nguyên thủ bất tài tạo ra những bữa cơm đạm bạc, những bữa cơm đạm bạc tạo nên những thế hệ thấp còi, thấp về thể hình, yếu về thể lực, kém về trí tuệ và lệch lạc về văn hóa.
Toàn bộ những hạn chế đó – tổng hợp lại – khiến cho đất nước không thể có được một viễn ảnh tươi sáng, khiến cho đất nước nghèo nàn, lạc hậu. Nhược tiểu nên mãi phải mang phận chư hầu, thuộc quốc. Với những lý luận sặc mùi ngụy biện và hoang đường, các ông lại cứ nghĩ bản thân và đất nước mình là siêu phàm, thần thánh… Thần thánh có phải ăn không? Thần thánh cũng phải ngày ăn ba bữa. Thần thánh hãy đến xem những bữa cơm đạm bạc của dân nghèo vùng cao!




