Giặc nào đang xâm lược nước ta?

Mấy ngày hôm nay Biển Đông đang “dậy sóng”, đợt sóng yêu nước này cũng bắt đầu lan rộng làm thức tỉnh các bạn trẻ Việt Nam ở mọi nơi. Nhưng càng quan sát tôi lại càng cảm thấy buồn khi nhìn ra những hạn chế lớn của một bộ phận chủ nhân tương lai của đất nước. Thật sự các bạn đã chuẩn bị quá ít, đúng hơn là chẳng chuẩn bị gì, để làm những người chủ tương lai của đất nước này.

Làm chủ đất nước không có nghĩa là bạn cần phải trở thành chủ tịch nước, thủ tướng hay tư lệnh quân đội. Làm chủ đất nước với chúng ta là làm những công dân hiểu biết, ít nhất là hiểu biết về những gì đang diễn ra xung quanh mình, về mảnh đất mình đang sống.

Dòng trạng thái (newsfeed) mình tràn ngập những status kiểu như: “Mỹ đâu, sao không thấy Obama lên tiếng? Sao không đưa tàu đến đánh bẹp bọn Khựa đi?”. “Cái bọn Nga ngố này là đồng minh của ta, sao lại đi tập trận với Trung Quốc?”. “Các nước Đông Nam Á (ASEAN) đâu, sao mãi không thấy lên tiếng?”

Các bạn ạ, chúng ta đang nói đến Trường Sa, Hoàng Sa và thềm lục địa của Việt Nam ta chứ không phải là Hawaii hay Alaska đâu? Các bạn nghĩ sao khi dân Mỹ đóng thuế xây dựng quân đội, cho con em họ đi lính nghĩa vụ để bảo vệ lãnh thổ một đất nước xa xôi cách họ hàng chục ngàn cây số. Hơn nữa chúng ta không phải là Philippines, Hàn Quốc hay Nhật Bản; chúng ta không nằm trong bất kỳ liên minh phòng thủ nào với Mỹ. Thì làm sao họ phải giúp ta đuổi Tàu?

Không chỉ vậy, rất nhiều người ở Việt Nam, đặc biệt là các cô bác lớn tuổi, các cụ các ông và một phần các bạn “nông nổi viên” vẫn còn dị ứng, nhảy dựng lên khi nói bất kỳ điều gì liên quan đến Hoa Kỳ. Bọn đế quốc, bọn xâm lược, bọn tư bản giãy chết… Kể cả là đất nước gặp chuyện cũng không được hô chúng đến.

GiacNao

Còn Nga, ASEAN? Có thể họ không ưa Trung Quốc, nhưng bất kỳ quốc gia nào cũng thèm muốn một tỷ tư cái tàu há mồm của Trung Quốc. Với họ, Trung Quốc là một thị trường lớn với 1,4 tỷ khách hàng – một thị trường tiềm năng với nhiều hứa hẹn tăng trưởng. Điều đó là đủ làm hoa mắt bất kỳ công ty nào trên thế giới. Và thế giới này vẫn tồn tại một quy luật vĩnh cửu không bao giờ thay đổi, mà cố thủ tướng Anh Churchill đã nói: “Không có bạn không có thù, chỉ có quyền lợi là mãi mãi.”

Rất nhiều người Việt ở trong nước không biết rằng dân nước ngoài chẳng biết Việt Nam là “ai” và ở đâu cả. May có gặp được mấy ông già bà, thì họ hô: “Vietnam War! Vietnam War!…”. Nghe hai từ Việt Nam cũng xa xôi như là ta nghe tên mấy nước Butan, hay Tunisia ấy. Biết đến tên nhờ chiến tranh, chấm hết! Còn khi nói Trung Quốc thì ai cũng biết. Đến mức độ cứ thấy “da vàng mũi tẹt”, là người ta gọi ngay là Chinese, bất kể bạn là Vietnamese, Japanese hay Mongolian.

Chúng ta cần phải thức tỉnh ngay lúc này chứ không thể chậm hơn. Thức tỉnh để nhận ra rằng tổ quốc đang cô đơn. Tổ quốc không dựa được vào đâu ngoài chính chúng ta. Đừng có cầu động đất sóng thần ngoài Biển Đông. Đừng trông chờ các thế lực siêu nhiên thần thánh.

Hơn bao giờ hết, chúng ta cần cảm thấy nỗi nhục của nước nghèo. Một nước nhược tiểu sống ngay bên một gã hàng xóm đốn mạt. Vì sao ta biết hàng hóa của chúng đểu mà vẫn phải dùng? Vì ta không thể sản xuất ra được với giá thành rẻ hơn. Hàng của chúng rẻ trong khi ta ít tiền và không làm được, thì ta không còn sự lựa chọn nào khác.

Hắn chiếm đất nhà ta, thì đầu tiên ta phải biết ranh giới đất nhà mình đến đâu, bờ bao đất mình ở đâu, trước khi cất lời chửi hay mài dao chém nó. Bao nhiêu người trong số các bạn trẻ Việt Nam phân biệt được đâu là vùng nội thủy, đâu là lãnh hải, đâu là thềm lục địa, đâu là phao số 0…? Bao nhiêu người biết Trường Sa thuộc tỉnh nào của nước ta?

Bao nhiêu người hiểu được Trung Quốc sẽ làm gì nếu chúng ta ngăn cản vụ giàn khoan trên biển? Nếu lần này đất nước may mắn thoát khỏi bóng đen chiến tranh, chúng ta sẽ làm gì? Ngồi cày game, ra quán nước chém gió hay tiếp tục đi ăn KFC uống Starbuck để check-in cho sang chảnh…???

Cuối cùng, mình muốn kết thúc bằng một câu thôi, đừng để giặc dốt nó “dìm” ta chết trước khi giặc ngoại xâm kéo đến!

Hoàng Huy

Hình đại diện của Không hiểuGiới thiệu Thành
Người kể chuyện

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.