Tản mạn kỳ nghỉ lễ 2014

Lâu rồi tôi không viết… Mấy hôm rồi chả viết bài nào… Kinh tế, chính trị cũng chán. Khoa học, văn hóa cũng nhàm. Tôn giáo thì chỉ mông lung… Trải nghiệm bản thân, thì lâu rồi không có cuộc đàm đạo nào lý thú, thành ra không nảy ra được điều gì mới mẻ. Tạm thời rơi vào tính trạng ù lì.

Mấy ngày nghỉ, đài báo toàn nói về chiến thắng Điện Biên. Năm nào cũng vậy, tránh sao được, nay lại là 60 năm trong lúc kinh tế đang khó khăn. Người ta cần chút hào hùng quá khứ để quên đi những bết bát hiện tại. Vẫn những điều cũ nói lại, không có điều gì mới. Chả lẽ cứ khoe mãi chiến tích cũ sao: 60 năm, 70 năm… 100 năm? Kinh tế, chính trị cứ bết bát thế này, chả mấy!

Chả biết các ông bên trên chỉ đạo thế nào, chứ bên dưới nền kinh tế tiêu điều lắm. Doanh nghiệp khó khăn, tìm mãi chả được khách hàng nào. Đâu đâu cũng thấy tồn kho, ế ẩm… Dẫu biết tình trạng khó khăn của mỗi người, mỗi doanh nghiệp phần nhiều là do mình. Nhưng nói thật, tìm cơ hội trong nền kinh tế thân hữu, sân sau này khó lắm!

Ngay cả ngân sách có khi cũng không ổn. Vừa rồi chính quyền mới đưa ra một số biện pháp nhằm tối ưu thu, tằn tiện chi, dù biết sẽ có chính sách làm “phiền lòng” một số người xưa nay vẫn được coi là “đặc quyền”, mới nhất là nâng tuổi nghỉ hưu lên và hạ lương hưu xuống.

Trong lúc khó khăn, nhà nước muốn người dân tiết giảm nhu cầu, hạ bớt chi tiêu, sống chậm lại. Trước kinh tế phấn khởi nên người dân quen tiêu sài thoáng tay, nên nảy sinh nhiều nhu cầu, đòi hỏi… Thực ra, chả đợi nhà nước phải điều tiết, không có tiền người dân tự khắc sẽ giảm chi tiêu.

Xưa nhìn đâu cũng thấy lạc quan, đi đâu cũng thấy tiệc tùng thì làm sao mà sống “chậm” được. Mấy anh buôn lậu, trốn thuế, buôn bán chất kích thích nay đã bị nhà nước bắt cả. Mấy anh này là “nhu cầu” cao lắm, không chịu “khó” được như người bình thường. Khó tí là mấy anh làm loạn, bất an cho xã hội.

Nhưng hạ nhiệt những điểm nóng trong xã hội, siết chặt kỉ cương ngân sách mới chỉ là bước đầu của công cuộc đào thoát khỏi khủng hoảng, lấy lại đà phát triển. Bước này mới chỉ là tiền đề. Giống như anh muốn ra đình thi vật, thì trước tiên anh phải khỏe mạnh – không ốm yếu. Rồi sau đó mới có mánh, có miếng mà triển khai được.

Nếu không đẩy lùi được tham nhũng, thu chi ngân sách hiệu quả, chấn hưng giáo dục, phát triển khoa học kĩ thuật, tăng hàm lượng chất xám trong các sản phẩm, dịch vụ thì kinh tế Việt Nam còn lâu mới ra được biển lớn. Không làm được thì làm ơn quên ngay đi giấc mơ rồng mới phượng.

Cũng có thể tôi đã nhầm… Mấy đồng chí “liêm chính, chí công” muốn làm nhưng không làm được. Hoặc họ có thể làm được nhưng chẳng muốn làm? Cũng vậy thôi… !!! Đành tìm cái gì đó vui vui sống qua ngày vậy. Không hiểu 10 năm, 50 năm hay 100 năm nữa con cháu chúng nó nghĩ gì về thời đại này? Mong rằng chúng nó hiểu, dân thường bên dưới cũng chẳng làm gì được.

Hình đại diện của Không hiểuGiới thiệu Thành
Người kể chuyện

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.