Về chiếc thẻ đỏ của Nani
06/03/2013 Bình luận về bài viết này
Khách văn nào yêu bóng đá mà lại không có kiến giải về chiếc thẻ đỏ của Nani trong trận lượt về vòng 16 đội, UEFA Champions League giữa Real Madrid (Real) và Manchester United (MU) thì thật là có lỗi, có lỗi…
Suốt cả ngày hôm nay (6/3/2013) tin tức về vụ việc này được đăng trên trang nhất của các báo lớn trên thế giới. Tất nhiên một đất nước yêu bóng đá như Việt Nam, lại có nhiều người hâm mộ của MU thì điều đó không phải là một ngoại lệ.
Trang nhất của các tờ báo lớn nhất Việt Nam đều dành những vị trí “ưu ái” cho sự vụ này. Điều đó cho thấy đời sống của người Việt Nam đang từng bước bắt nhịp được với đời sống chung của nhân loại. Điều đó có được là nhờ internet, cảm ơn internet!
1. Cầu thủ chuyên nghiệp
Để bình luận vụ việc này, ta cần lưu ý đến nhiều góc độ. Bởi để cho sự việc xảy ra là sự diễn tiến rất nhiều lát cắt trong cuộc sống. Không phải tự dưng một việc gì đó lại xảy ra, mà mọi việc đều có lý do của nó. Những lý do để xảy ra việc đó đã tồn tại và tích tụ từ lâu, do diễn tiến của nhiều lát cắt cuộc sống kết hợp lại. Tóm lại, vấn đề rất là rộng!
Những góc độ cần tham chiếu khi bình luận trận đấu này là: con người của Nani, việc rút thẻ đỏ của trọng tài, cách dùng người của ngài Alex, thực lực của hai đội bóng, cách tiếp cận trận đấu của hai đội, khả năng “đọc” trận đấu và các quyết định điều chỉnh chiến thuật và thay người của hai huấn luyện viên.
Cá nhân tôi không thích Nani, dù anh là một cầu thủ giỏi, là trụ cột của MU giai đoạn này. Bóng đá là một môn thể thao đòi hỏi kĩ thuật và thể lực, nhưng cũng có những yêu cầu về mặt nhận thức và nhân cách con người nhất định. Cầu thủ chuyên nghiệp là người của công chúng, cả thế giới nhìn vào anh, nên anh cần phải hành xử cho đúng.
Để làm một cầu thủ chuyên nghiệp, anh cần phải hiểu và triển khai được chiến thuật của HLV, phối hợp tốt với tốt với các đồng đội, tôn trọng đối thủ và có hệ thần kinh thép. Nhưng để là một cầu thủ lớn, thì ngoài các yếu tố trên, người ta cần phải có thêm khả năng phán đoán tình huống và đọc trận đấu. Hơn tất cả, anh ta phải có sự đồng cảm, tình thương yêu con người với con người.
2. Tình huống phạm lỗi
Xem lại pha phạm lỗi của Nani ta thấy, rõ ràng ban đầu anh ham bóng, nhưng đến khi phát hiện ra cầu thủ đối phương lao đến, anh ta đã đẩy thêm chân ra, cố tình làm đau đối phương. Rõ ràng, đó là một hành động phi thể thao! Một cầu thủ lớn, trong tình huống khung thành đội nhà chưa bị đe dọa, anh ta sẽ thụt chân lại, chứ không ra chân để triệt hạ đối phương như thế!

Tuy vậy, trọng tài rút thẻ đỏ với anh lại là hơi nặng. Nhưng là hơi nặng chứ không phải là quá nặng, như những người hâm mộ MU than thở. Nếu chia khoảng từ thẻ vàng đến thẻ đỏ làm ba phần, thì tôi cho pha phạm lỗi của Nani ở mức 2/3. Thứ nhất: anh ra chân ác ý. Thứ hai: cầu thủ đối phương lao đến với tốc độ nhanh. Nếu anh ta ác ý khi cầu thủ kia lao tới chậm hơn thì ở mức 1/3.
Có lẽ người ta cảm thấy thẻ đỏ đó quá nặng là do, 1. MU đang chơi tốt, trận đấu đang diễn ra theo chiều hướng có lợi cho MU, việc đuổi anh ta ra sẽ làm cho trận đấu diễn biến theo hướng khó lường – mà phần lớn là bất lợi cho MU, và 2. Trận đấu đó diễn ra trên sân của MU – “Nhà hát của những giấc mơ”. Trường hợp này đã biến thành ác mộng!
3. Môn thể thao khắc nghiệt
Bóng đá khắc nghiệt ở chỗ, nó đòi hỏi các cầu thủ cả ở sức mạnh thể chất lẫn tinh thần. Cả hai đều phải khỏe! Các cầu thủ chuyên nghiệp khi tham gia các trận đấu lớn phải có “trái tim nóng” và “cái đầu lạnh”. Nếu muốn chiến thắng, họ cần phải “lên đồng” trong tình tạng “tỉnh táo” dưới những áp lực ghê gớm, dĩ nhiên là trong suốt trận đấu.
Nani đã không có được điều đó. Việc ra chân ác ý với đối phương cho thấy anh là một kẻ vụt chạc. Khi tình huống diễn ra nhanh, điểm yếu của con người anh đã bộc lộ ra. Sự ác ý đó cho thấy anh ta không có tình thương giữa con người với con người, không có sự thông cảm giữa đồng nghiệp với nhau – những người cũng đá bóng để nuôi thân và nuôi gia đình.
Cổ nhân nói “Nuôi quân ba năm dụng một giờ”, rõ ràng việc dùng người của ngài Alex là có vấn đề, nếu không muốn nói là sai lầm. Nani là một cỗ máy đá bóng hơn là một “con người” đá bóng. Anh không có tình cảm, tâm hồn chật hẹp và thiếu lí trí. Thậm chí anh còn không được như một cỗ máy, vì cỗ máy sẽ tính toán để không phạm lỗi ác ý để tránh bị phạt thẻ.
4. HLV đọc trận đấu và thay người
Xem lại băng ghi hình ta sẽ thấy, Mourinho đã cho Modric khởi động trước khi Nani nhận thẻ đỏ. Rõ ràng Mourinho đã đọc được trận đấu. Việc Nani bị đuổi chi làm cho tình huống thay người – đã được tính toán đó – càng thêm rực rỡ. Lúc đó, Real đang cần một cầu thủ có kỹ thuật để giữ bóng trước khu cấm địa của MU để sút xa, hoặc chuyền chọc khe cho tiền đạo, bí quá thì vờ ngã kiếm quả phạt. Cho nên quyết định thay người đó của Mourinho là sáng suốt.
Tôi cho là trận đấu này, Mourinho đọc trận đấu và quyết định thay cầu thủ tốt hơn. Tôi không thể phủ nhận chiến thuật ban đầu của MU là tốt. Cả hiệp một và 15 phút đầu hiệp hai Real chơi bế tắc, không có tình huống nguy hiểm nào đáng kể. Nhưng nếu cho rằng MU thua là do chiếc thẻ đỏ của Nani lại là một nhận định sai lầm. Thẻ đỏ ở phút thứ 57, tức là còn có hơn 30 phút nữa sẽ kết thúc trận đấu không phải là điều quá thảm hại, trong lúc MU lại đang dẫn trước.
Nếu MU thực sự là một đội bóng mạnh, thì khi bị đuổi ra một người, họ không thể yếu đi một cách rõ rệt như thế được. Và nói việc đuổi Nani làm ảnh hưởng đến tâm lý của các cầu thủ, thì tại sao các cầu thủ của một đội bóng mạnh lại có tâm lý yếu như vậy? Nếu cứ chơi phòng ngự chủ động tốt như trước, thì MU hoàn toàn có thể giữ được kết quả có lợi cho mình.
5. Vấn đề của lí luận
Tuy nhiên, nếu ai đó cho rằng trình độ các đội bóng ở UEFA Champions League ngang ngửa nhau, môi trường thi đấu khắc nghiệt, việc thiếu đi một cầu thủ sẽ làm cho một đội yếu đi rõ rệt, thì tôi cũng không cho đó là một nhận định sai lầm. Đó là vấn đề của lí luận. Người đưa ra nhận định đó cần có các luận điểm, và luận cứ để bảo vệ cho ý kiến của mình. Tôi không hề nói ý kiến của tôi hoàn toàn đúng.
Chất lượng các cầu thủ Real tốt hơn MU. Ta có thể thấy được điều đó ở những phút cuối của trận đấu. Các cầu thủ chuyên nghiệp, hơn nữa là những ngôi sao của các đội bóng lớn, lĩnh lương cao không thể dễ dàng mất tinh thần đến vậy. Có chăng, các anh không phải là những cầu thủ lớn.
Thực chất của việc đó có phải là họ bị hụt hơi, bị giảm sút về mặt thể lực kéo theo những thứ chệch choạc khác. Các cầu thủ “đắt tiền” hơn, các ngôi sao là các cầu thủ chơi tốt đến những giây phút cuối cùng. Đặc biệt là những trận đấu lớn, với nhiều áp lực từ: đối phương, HLV, khán giả, trọng tài, thành tích, sự thay đổi của trận đấu…
Lời kết
Nói gì thì giờ MU cũng thua rồi. Tôi hâm mộ MU từ xưa, giờ tôi thích Real. Đội nào loại tôi cũng tiếc, dù không thể xem bóng đá thường xuyên. Đội bóng và cầu thủ chuyên nghiệp họ quen rồi, MU (và cả Real) đã từng thua rồi và sẽ còn thua nữa. Những khoảnh khắc thắng lợi thì vui vẻ, tuyệt vời khỏi phải nói rồi.
Nhưng bóng đá hay cuộc sống còn có những lúc thất bại. Nếu đã yêu bóng đá một cách chân thành, thì trên tất cả, ta phải học cách chấp nhận thất bại, bởi đó là một phần tất yếu của bóng đá. Ta thấy các cầu thủ sau khi thua, họ vẫn bắt tay đối phương (bên thắng) của mình đó thôi. Ta đừng buồn hơn họ chứ.!?
Vì ta cần hiểu bóng đá là sự nghiệp, là công việc của cả đời cầu thủ của họ. Mỗi trận đấu chỉ là một thời điểm, là một trận đấu trong rất nhiều trận đấu lớn họ đã và sẽ tham gia. Hôm nay thua, ngày mai họ vẫn là cầu thủ, vẫn chơi bóng – môn thể thao mà họ thích – và tiếp tục vẫn còn được tham gia rất nhiều các trận đấu lớn nữa.
Một cầu thủ lớn sẽ không đánh mất sự nghiệp của mình vào trong một trận đấu, nhất là khi kết quả đã an bài, mọi phản ứng cũng không thay đổi được gì. Họ chấp nhận được là vì trong thâm tâm họ hiểu, trận đấu này mình và các đồng đội đã chơi hết mình. Khi chiến đấu hết mình, người ta không phải hối tiếc.






