Ngây thơ chính trị
10/12/2012 Bình luận về bài viết này
Nếu nghĩ rằng mối đe dọa từ Trung Quốc đến từ mấy đảo ngoài biển Đông thì đó là ngây thơ chính trị. Mối đe dọa từ Trung Quốc cũng không đến từ khối thịt người và vũ khí khổng lồ của họ.
Dẫn nhập
Sáng 9/12/2012 ở Hà Nội và Sài Gòn diễn ra hai cuộc biểu tỉnh phản đối những động thái mới của Trung Quốc là phát hành hộ chiếu lưỡi bò, cắt cáp tàu Bình Minh 2 và cho phép lực lượng tuần tra biển lục soát tàu nước ngoài trong phạm vi biển họ tự nhận.
Dù có được bật đèn xanh hay không, thì đây cũng chỉ là phản ứng yếu ớt, mang tính hình thức vì chúng không mang lại nhiều hiệu quả. Thậm chí việc này còn tạo ra hệ quả xấu khi gây thêm mâu thuẫn giữa lực lượng an ninh và những người đấu tranh dân chủ. Biểu tình sẽ làm cho lực lượng đấu tranh dân chủ lộ mặt, điều này chỉ làm hại họ.
Trung Quốc có đáng sợ?
Nếu nghĩ rằng mối đe dọa của Trung Quốc đến từ khối thịt người và vũ khí khổng lồ ở phương Bắc, thì cũng cần xem lại lịch sử hiện đại. Gần 60 năm trở lại đây, lực lượng giải phóng quân Trung Quốc (PLA) không có một trận đánh lớn nào, chưa nói đến viễn chinh xa, nên kinh nghiệm thực chiến của họ rất ít.
Ngược lại, trong cuộc chiến tranh chống Mỹ quân đội Việt Nam từng phải đối mặt với một đội quân đa quốc gia gồm Mỹ và các chư hầu có kinh nghiệm thực chiến và trang bị có thể còn tốt hơn cả quân đội Trung Quốc bây giờ, trong điều kiện đất nước bị chia đôi.
Các vấn đề nội tại của Trung Quốc
Muốn thắng người Trung Quốc phải hiểu người Trung Quốc. Phải hiểu họ đang nghĩ gì, sợ gì và có ý đồ gì? Tại sao họ phải đe dọa các nước láng giếng? Người Trung Quốc cũng khốn khổ lắm. Họ chưa thực sự là bá như một số học giả phương Tây và một số kẻ dân tộc chủ nghĩa cực đoan vẫn tâng bốc.
Xã hội Trung Quốc đang bị phân hóa theo vùng miền. Phía Đông khoảng năm sáu trăm triệu dân có cuộc sống khá giả tương tương với các nước phát triển. Phía Tây tám chín trăm triệu người lại có cuộc sống ngang hàng với những nước thuộc thế giới thứ ba.
Mâu thuẫn xã hội khá sâu sắc tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Chênh lệch giàu nghèo tăng do người dân không được hưởng thành quả của việc phát triển. Bất bình đẳng là do việc phân phối không đều. Hệ thống quan chức nhiều đặc quyền đẻ ra bè lũ thân hữu, sân sau ẵm hết lợi ích từ tài nguyên, chính sách và chi tiêu công.
Kinh tế không phát triển là dễ loạn
Năm 2012 kinh tế thế giới khủng hoảng, Trung Quốc phát triển từ việc bán tài nguyên, gia công và xuất khẩu gặp khó khăn. Hai khách hàng lớn là Mỹ và châu Âu vừa khó khăn vừa dè chừng Trung Quốc nên hạn chế nhập hàng. Châu Âu khủng hoảng ngân sách. Mỹ còn quyết liệt hơn, không chỉ hạn chế nhập khẩu mà chính phủ Mỹ còn muốn các tập đoàn đưa việc làm về nước.
Kinh tế Trung Quốc mà không phát triển thì xã hội Trung Quốc sẽ loạn. Việc phân phối không đều bấy lâu đã làm bần cùng hóa hai giai cấp công nhân và nông dân. Không gia công, không xuất khẩu đồng nghĩa với không có việc làm, không có tiền chi trả cho những nhu cầu thiết yếu. Dân đói là nguyên nhân sụp đổ của nhiều triều đại trong quá khứ.
Đây chính là lý do chính quyền Trung Quốc thúc đẩy sự phát triển của chủ nghĩa dân tộc và hướng sự quan tâm của dư luận ra ngoài ngoài biên giới. Gây hấn với các nước láng giềng cũng là cái cớ để Trung Quốc mua sắm vũ khí. Đây là việc họ muốn làm từ lâu, bởi họ hiểu sự phát triển của họ đe dọa vị thế dẫn đầu của Mỹ. Chiến tranh sớm muộn cũng sẽ xảy ra.
Các thủ đoạn của Trung Quốc
Lịch sử Trung Quốc ghi lại nhiều lần nội chiến. Trong các cuộc nội chiến ấy xuất hiện nhiều nhà quân sự lỗi lạc. Người nổi tiếng nhất trong số họ có lẽ là Tôn Tử với cuốn “Binh pháp Tôn Tử”. Cuốn sách này là sách gối đầu giường của nhiều tướng tài thế giới trong nhiều thế hệ sau.
Thủ đoạn chính trị thì gần như cuốn sách của Tôn Vũ đã nói cả. Các tiểu xảo hay nghệ thuật khác thì hai trong “Tứ đại danh tác” là “Tam Quốc Chí” và “Thủy Hử” có nhiều. Nghĩa là thủ đoạn chính trị người Trung Quốc rất nhiều, khó mà lường được họ. Tin tình báo của họ có khi chỉ là một chiếc gậy. Độ dài của chiếc gậy cho người nhận tin biết là tin gì, còn người chuyển cái gậy đó lại không hề biết.
Ngoài các thủ đoạn chính trị Trung Quốc còn có nhiều thủ đoạn kinh tế. Từ lâu Trung Quốc đã sử dụng các âm mưu kinh tế để làm yếu các nền kinh tế của nước láng giềng, trong đó có Việt Nam. Kinh tế suy yếu thì không thành hùng cường được, từ đó đe dọa lại đại lục. Thực ra Trung Quốc đã làm điều này từ xưa, và bài học mới nhất của họ là Nhật Bản trong Thế chiến II.
Ngoài làm suy yếu các nước láng giếng, Trung Quốc còn phòng ngừa các đối thủ từ xa bằng cách ủng hộ tài chính, trang bị quốc phòng cho một nước thứ ba chọc ngoáy các đất nước này như Pakistan, Sri Lanka chống phá Ấn Độ; Campuchia gây mất đoàn kết ở Asian. Hay ngầm tài trợ cho các lực lượng đối lập trong đất nước của đối thủ ở một số nước như Philippines, Thailand, Myanmar…
Thay lời kết
Vậy mối đe dọa từ Trung Quốc đến với nước ta thể hiện ở nhiều hình thức và mức độ khác nhau. Chúng ta cần luôn tỉnh táo để nhận ra những chiêu độc này, thì mới đối phó cho hiệu quả được. Ngoài ra, chúng ta cũng cần hiểu về tình hình của đất nước Trung Quốc, các vấn đề của họ để biết Trung Quốc đang muốn gì và cần gì, từ đó đó mới nhận ra được các độc chiêu của họ, để đưa ra các phương án đối phó.
Nếu nghĩ rằng Mỹ sẽ can thiệp khi Trung Quốc gây sự với Việt Nam thì đó là một sai lầm. Ta hãy nhớ Việt Nam là cựu thù của Mỹ và là nước có cùng ý thức hệ với Trung Quốc. Mỹ sẽ đứng vỗ tay khi hai nước có biến. Có khi Mỹ tìm cách để đẩy hai nước đến chiến tranh, rồi ngồi tọa sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi, đục nước béo cò.
Nếu Việt Nam cực đoan chống Trung Quốc, hắn quá mạnh làm ta có thể nhận một kết quả thảm khốc. Nên ứng xử thế nào để vừa giữ được độc lập tự chủ, vừa phát triển được kinh tế nói riêng, đất nước nói chung mới là thượng sách. Để làm được điều đó cần có các chính trị gia hội tụ cả tài đức, tầm nhìn vượt thời đại và khả năng ngoại giao khôn khéo.
———–
Những thủ đoạn nham hiểm của Trung Quốc:
- Tuyên bố đường “lưỡi bò” chủ quyền.
- Gây hấn, tấn công ngư dân trên biển.
- Bán hàng nhái, giả, rẻ để bóp chết sản xuất trong nước.
- Bán hàng độc hại hoặc chất độc để chế biến làm giảm sức khỏe người dân.
- Đưa động vật có hại sang tàn phá mùa màng, cơ sở vật chất.
- Diệt động vật có lợi làm tiêu hao sức sản xuất, mất cân bằng sinh thái.
- Đưa công nghệ lạc hậu sang làm giảm năng suất lao động, phá hoại môi trường.
- Điều khiển các tổ chức tài chính thao túng, làm suy yếu nền kinh tế.
- Phát hiện và chống lưng những quan chức bất tài, đưa lên để kìm hãm đất nước.
- Dùng gái đẹp ngủ với các quan chức, ghi hình lại để khống chế, rồi điểu khiển họ.




