Vì sao người ta ế?
24/03/2012 Bình luận về bài viết này
Thực tế cho thấy không chỉ những người kém sắc, nhạt nhẽo hay đồng bóng mới ế. Mà những người thông minh, giỏi giang, xinh đẹp cũng ế một cách hết sức bình thường.
Từ ế chỉ dùng cho những người muốn xây dựng gia đình nhưng chưa thực hiện được, chứ không dùng cho những người chưa muốn lập gia đình, hay đang muốn chạy trốn việc đó. Vậy nên khi ta dùng từ này để nói về ai đó, hãy chắc chắn là ta đã hiểu rõ sự tình.
Không có các số liệu thống kê, nhưng tôi tin rằng người thành thị ế nhiều hơn người nông thôn. Không phải người ở thành thị đông hơn nông thôn, người thành thị mới chiếm khoảng gần 30% dân số, mà người thành thị ế nhiều hơn là do quan điểm sống của họ.
Tại sao người thành thị ế nhiều hơn người nông thôn? Tôi xin trả lời, là do lối sống của họ bị chính trị hóa. Vì ở thành phố có quá nhiều người làm chính trị hay các môi trường có yếu tố cần sự chỉn chu, nghiêm túc… Cha mẹ làm chính trị đã truyền lối sống chính trị cho con của họ. Tôi thấy trẻ con, những em học sinh đến trường cũng đã chia bè phái như người lớn: phe nhà giàu, phe nhà nghèo, phe tự do, phe phụ thuộc…
Lối sống kiểu “chính trị gia” đã làm cho người thành thị gặp phải vấn đề chí tử của họ – rất buồn cười – đó là sợ mình là người vô duyên. Nói điều gì, làm việc gì người ta cũng thận trọng, suy tính kỹ lưỡng, cảm thấy chắc chắn mới nói, thậm chí chắc chắn rồi cũng không nói. Người thành thị phải sống cùng với điều đó từ khi còn rất nhỏ. Thế là hỏng rồi! Tuổi trẻ là tuổi của phát biểu, người ta cần phát biểu. Những đứa trẻ bị nhồi vào đầu lối sống già dặn, cụ non… Lối sống kiểu “diễn kịch” đáng ghét!
***
Từ nhỏ đã phải sống như thế nên người thành thị quen với việc đó. Nói gì, làm gì cũng thận trọng, sợ vô duyên. Ra đường, giả như có nhìn thấy đối tượng mình thích, họ cũng chỉ lướt mắt qua, rồi tỉnh khô quay đi. Họ không bắt chuyện, làm quen vì sợ có thể người kia không đồng ý, sợ bị vô duyên. Thế nên họ không mở rộng được mối quan hệ. Thấy người ta xinh đẹp mà không ngắm nhìn là có lỗi. Thích người ta mà không dám nói, có cơ hội mà không dám bắt chuyện làm quen là kém bản lĩnh. Vô duyên một chút không đáng ngại, vô tình mới đáng trách.
Con trẻ mà phải sống kín đáo là lũ trẻ bị già hóa từ nhỏ. Thanh niên già trước tuổi thì xã hội trì trệ. Vì thanh niên là phải xông xáo, là tuổi của phát ngôn, thậm chí là tuổi phải phát ngôn. Tôi thích những người đôi khi vô duyên một chút hơn những người chín chắn giả tạo, vì họ sống thật hơn, họ an toàn hơn, tôi ít phải đề phòng hơn. Chứ thanh niên thì lấy đâu ra sự già dặn mà mang ra dọa người khác?
Những thanh niên nông thôn sống ở thành thị không biết việc sống là phải “kín đáo”. Họ cứ vô tư, hồn nhiên, cứ ào ào, đại khái… Biết thì nói, không biết thì hỏi… Cuộc sống của họ sôi động vì họ luôn vui vẻ, tươi tắn… Họ coi việc trêu ghẹo nhau là điều hết sức bình thường, tự nhiên như hơi thở. Quanh môi trường họ sống lại là những người như họ, chưa biết quá khứ ra sao, tương lai thế nào… Người ta cứ dễ dàng làm quen, rồi đến với nhau. Chả ai sống “kín đáo” đến độ phải cô đơn cả.
Trong giao tiếp của người với người, khó nhất là bước đầu làm quen – đặc biệt là giữa hai người khác giới. Còn khi đã vượt qua bước này rồi thì mọi chuyện lại hết sức đơn giản. Người ta nói chuyện, trao đổi, tâm tình với nhau rất tự nhiên. Nhẹ nhàng các câu chuyện bật ra, hết chuyện này đến chuyện khác. Nếu một trong hai người cảm thấy mình không hợp với người kia, thì họ sẽ nhận ra ngay và cũng dễ dàng dãn ra để tìm kiếm người khác.
Những người thành thị có lối sống đó sẽ không bị ế, trừ những người quá kén chọn. Khi họ sống vui tươi, sôi nổi họ sẽ được nhiều người quý mến và có nhiều cơ hội để tiến đến hôn nhân. Khi thấy mình có vấn đề, họ lập tức sẽ thay đổi lối sống để mở rộng mối quan hệ, như đi học ngoại ngữ, khiêu vũ; chơi thể thao, chơi đàn; hoặc đơn giản chỉ là tập thể dục đi bộ, chạy ở vỉa hè, trong công viên lúc xế chiều.
***
Trong cuộc sống, thỉnh thoảng ở nơi đông người, ta nhìn thấy những anh chàng (cô nàng) vẻ bề ngoài chỉn chu, phong cách, đầy đủ trang thiết bị công nghệ. Thoạt nhìn qua thì thấy họ rất ổn, tự tin, bước chân sải dài, cử chỉ dứt khoát, cảm giác như họ đầy đủ, không cần thêm gì nữa vậy. Rất chảnh! Tối về họ chuẩn bị trang phục thật đẹp, trang điểm thật đẹp, rồi bật máy tính lên mạng internet. Họ vào các mạng xã hội, diễn đàn, các trang làm quen, rút ngắn khoảng cách để trao đổi với những ở tận đâu đâu, nhưng lại vô hình với những người xung quanh.
Vậy lý do người ta ế là vì họ chọn cho mình lối sống thành thị. Một lối sống sợ vô duyên, luôn đáo, che chắn, thận trọng… Cho nên nếu ra đường bạn nhìn thấy ai đó trông tự tin, chảnh, phớt Ăng-lê thì chưa hẳn là người ấy mạnh mẽ đâu – có thể họ đang kêu cứu đấy!
Công nhân khu công nghiệp ê hàng loạt?
Công nhân, đặc biệt là công nhân nữ trong các khu công nghiệp không xây dựng được gia đình là một hiện tượng xã hội đáng lo ngại. Khu công nghiệp là nơi tập trung đông của những người cùng giới, cùng độ tuổi do tính chất công việc.
Nhiệm vụ của nhà nước, cụ thể là chính phủ là chăm lo cho đời sống người dân. Chính phủ sẽ có lỗi khi công nhân trong các khu công nghiệp không được sinh hoạt văn hóa, giao lưu mở rộng mối quan hệ để xây dựng gia đình.
Vấn đề xây dựng gia đình của họ cần phải được xếp ngang hàng với các vấn đề quan trọng khác như: an toàn lao động, bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế, trợ cấp thất nghiệp…




