Hai điều thôi thúc chúng ta hành động

Sáng nay tôi vừa đi làm vừa nghĩ miên man xem mình sẽ ăn gì. Tôi đang bị viêm loét dạ dày nên không được ăn những thứ bổ béo, tanh hay nhiều mỡ… Nhưng lại nghe thiên hạ có câu “Bữa sáng của một ông vua, bữa trưa của một hoàng tử và bữa tối của một tên ăn mày”. Muốn khỏe mạnh cả ngày để làm việc hiệu quả, thì cần phải ăn một bữa sáng thịnh soạn.

Rẽ vào một ngõ tránh tắc đường, vừa đi ngang qua một hẻm, chợt thấy lướt qua mắt là mấy người đàn ông đang ngồi chụp vào một quán ăn sáng. Hình như có trứng vịt lộn… Quay lại dừng xe, bỏ mũ thì đúng rồi, có trứng vịt lộn và cả cháo sườn. Vừa bổ vừa lành, đảm bảo việc kiêng khem nhưng vẫn đủ chất cho một ngày làm việc.

Gọi một quả trứng không có gì, không gừng, không dấm tỏi, không dau dăm, chỉ có một chút muối bột canh cho đỡ nhạt. Vừa ăn vừa nghĩ, hôm rồi trên một tạp chí nước ngoài có viết về trứng vịt lộn. Họ nói về món ăn này là kinh dị, man rợ nhưng ngon. Giờ mình ăn quen rồi, chứ hồi nhỏ sợ hãi chả dám ăn. Tôi mới vượt qua nỗi sợ để ăn được món này mấy năm thôi. Mình có nên thấy kinh không nhỉ? Không, quen rồi… Thấy ngon, việc gì tội lỗi mà ta làm đi làm lại nhiều lần, thì sẽ thấy cái tội lỗi ấy trở thành nhỏ lại.

***

Nhưng biết nhiều thứ thì cũng sợ nhiều thứ. Ăn gần hết quả trứng, gọi bát cháo sườn. Liếc qua thấy một ông khách khác đã gọi bát cháo sườn um tùm đầy quẩy. Tôi phải nói rõ ra để mọi người hiểu tôi sợ cái gì. Ở Hà Nội, các quán cháo sườn thường được mở ở gần các trường mẫu giáo, để phục vụ các mẹ cho con ăn trước khi vào học. Các mẹ giờ bận rộn lắm, ít người dậy sớm để nấu cho con ăn được. Trường nào không cho ăn sáng thì thường có các quán mở gần đó phục vụ. Lợi ba bốn bên…

Cho nên cháo là của trẻ con. Người lớn cũng ăn được, nhưng chỉ ăn khi bị ốm. Tôi bèn ho hắng một tiếng, ra điều mình ốm lắm. Ốm mới ăn cháo, chứ không có tranh ăn cháo của trẻ con đâu. Nhưng nghe ra tiếng ho của tôi không giống tiếng ho của người ốm lắm. Khuấy cháo, ăn được một lúc thì chợt thấy mình vô duyên, chẳng nhẽ ốm mà nãy giờ ho có một cái. Đành họ một tràng nữa… Nhưng tiếng ho vẫn không thật. Chán, đành thôi chả diễn nữa!

Chợt tôi nhận ra, chắc gì người ta đã nghĩ giống mình? Những người ăn cháo xung quanh chắc gì cũng nghĩ như mình là, ăn cháo là ăn phần của trẻ con. Cháo nấu nhiều, ai ăn trả tiền, ai đến trước ăn trước, hết thì thôi… Làm sao mình phải mang cái suy nghĩ đó rồi dẫn đến mặc cảm như vậy? Tôi yên lặng ăn hết bát cháo. Trước khi tôi ăn hết, ông có bát cháo ùm tùm đã ăn xong đi về.

Tôi chợt nhớ đến một câu nói của ông chú họ – một giáo viên dạy toán – là: “Người ta thường hành động vì cứ nghĩ người khác nghĩ giống mình”. Một thày giáo tồi cứ nghĩ học sinh nghĩ giống mình – tức chúng biết rồi – nên sẽ không dạy cho chúng điều chúng cần. Rồi lại nhớ ra một câu khác của người Mỹ: “Một trong những điều quan trọng là việc người khác nhìn mình như thế nào”. Đây có lẽ là hai điều hàng ngày vẫn thôi thúc chúng ta hành động, mà có thể chúng ta không biết.

Hình đại diện của Không hiểuGiới thiệu Thành
Người kể chuyện

2 Responses to Hai điều thôi thúc chúng ta hành động

  1. Hình đại diện của duongbeo84 duongbeo84 says:

    Một số người hành động vì những người khác đều không làm như thế ^ ^

    Thích

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.