Thiên mệnh

Mỗi người sinh ra trên đời có một sở trường, thế mạnh riêng. Thế mạnh ấy họ được thừa hưởng ở trong gen, do các thế hệ trước luyện tập và để lại. Dòng họ trao cho họ ưu thế (thiên bẩm) đó để hành hiệp trên đời. Nếu sống trái với điều đó, khi không là chính mình, người ta rất khó thành danh trên đời.

1. Giáo dục xu thời không khai phóng
Điều trớ trêu là xã hội không chấp nhận sự thật hiển nhiên đó. Ngay từ lúc còn bé, các ông bố bà mẹ đã muốn con mình vừa giỏi trong thể thao, vừa có kết quả tốt trong học tập. Khi lớn lên, ở tuổi định hình nhân cách, họ lại muốn con cái mình vừa nói được một câu chí lý, vừa đá bóng hay; vừa sáng tác được được thơ, vừa làm được kinh tế.

Nền giáo dục còn tệ hơn, muốn học sinh biết rất nhiều thứ, muốn học sinh toàn diện trong khi điều lớn nhất chúng cần là sống biết yêu thương và theo nguyên tắc. Những thứ như vận động thể chất, khám phá sự thay đổi của bản thân lứa tuổi dậy thì họ lại không dạy. Có lẽ phải đến 2/3 kiến thức của cấp PTTH là không cần thiết. Học văn hóa cũng chỉ nên học đến năm 16 tuổi.

Hãy tưởng tượng, nếu Trọng Tấn không đi hát mà lại đi đá bóng, Công Vinh không đi làm cầu thủ mà lại đi làm kiến trúc sư và nhiều người nổi tiếng hiện nay không làm đúng nghề của mình. Họ có nổi tiếng được không? Những người thành danh ở đời đều sống đúng với thiên mệnh của mình, phát huy khả năng thiên phú của mình. Mỗi chúng ta cũng nên như thế!

2. Tư duy quy chụp thế hệ
Còn một điều tệ hại nữa của người phương Đông, trong đó có Việt Nam là: tư duy quy chụp thế hệ. Tức là cha mẹ làm nghề gì thì con cái họ nên làm nghề đó là tốt nhất. Cha mẹ làm chính trị gia thì con cũng nên làm chính trị gia, cha mẹ làm kinh doanh thì con cũng nên làm kinh doanh, rồi các lĩnh vực khác như khoa học, giáo dục, thể thao, văn hóa…

Tư duy quy chụp thế hệ làm Việt Nam phát triển chậm, thậm chí tụt hậu. Thử hỏi một ông bố là chính trị gia, làm lãnh đạo mà lại có người con không có các tố chất phù hợp để làm chính trị, mà lại cứ định hướng cho con, thậm chí bắt con làm chính trị (mà thường sẽ làm lãnh đạo) thì đất nước làm sao phát triển được? Họ cần để lại đất nước cho những người có năng lực chính trị ở thế hệ sau.

Mỗi một thế hệ có một hoàn cảnh xã hội (thời đại) khác nhau. Đất nước Việt Nam, ít có thời gian nào mà hai, ba thế hệ cùng có chung một trải nghiệm – về hòa bình hoặc chiến tranh. Việc áp dụng những bài học, hay yêu cầu về sự trải nghiệm của thế hệ trước đối với thế hệ sau là điều máy móc, thậm chí là phi lí. Mỗi một thế hệ có một nhiệm vụ lịch sử của mình.

Thay lời kết
Kinh nghiệm cho thấy, thế hệ sau thường phải đấu tranh mới giành được quyền thực hiện nhiệm vụ của thế hệ mình. Học là việc cần thiết, nhưng từ chối học những điều không cần thiết (không phù hợp) lại là việc phải làm. Các bạn trẻ hãy tìm và sống đúng với khả năng thiên phú của mình, đó cũng chính là thiên mệnh của các bạn. Tôi tin chắc rằng, với sự cần cù và kiên nhẫn, các bạn sẽ thành công!

Hình đại diện của Không hiểuGiới thiệu Thành
Người kể chuyện

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.